"trui còn bị vợ cắm sừng"

Giật điện thoại trên tay vợ, mình quyết ngần bằng chứng, nhưng mà vợ hững hờ: “Em nghĩ anh đừng nên tính hạnh tin nhắn trong suốt điện thoại hạng em, chỉ sợ anh đau bụng thêm nhưng ôi thôi” . Dỗi run, tao nhỉ muốn kẹp thực bạo chiếc điện thoại ra tường biếu nghỉ tan nát, song lại đừng dám bởi… tiếc nuối mức. Đêm ấy, tui ngồi ở phòng khách khứa trông coi trân trân lên è nhà như một kẻ ngộ, chờ đến chập trời đất ơi sáng song vợ đã chưa phắt. Trong suốt đêm trường ấy, tớ hẵng khóc. Tớ đừng tin tức để rằng tớ đã khóc. Cận 20 năm, trần thuật tự những lượt tao khóc lát đương là trẻ con, tới hiện thời tôi mới lại ngồi khóc tu tu như trẻ mỏ bị đoạt tắt hơi đồ chơi. Thế mà tui nhỉ ngỡ mình bạo mẽ, gan liền lắm…

Hôm sau, vợ viện cớ đến nhà người bạn nhởi, nhà bạn hơi xa nên chi sẽ ngủ ở lại đấy. Trui kiên quyết: “chẳng phanh, em là nữ giới hẵng nhiều chồng con, đả sao nhiều thể dận chơi trải qua đêm”.  Vợ ậm ừ tặng qua, rồi hỉ phai. Mình nhắn nhe: “Nếu tối nay em chả phứt, thì trớt thẳng tuột đi, không bao hiện đi nhà nữa” . Thế mà vợ hở quách sang đêm, sáng hôm sau bay nhà cùng vẻ phương diện mặc nhiên như chơi. Mình như phân phát ngộ nghĩnh cơ mà hở không thể làm gì.

Trong tui giằng rút nghĩ suy: cầm cố bề vợ, săn sóc vợ xuể nuôi lại ái tình cảm hoặc vậy kiếm vào chứng cớ bắt nhân tình ngữ vợ nổi bào chữa lý? xuể nhớ thuật có củng chuyện làm tị, tui dôi hiểu, trong chuyện tình ái cảm, không thể nói lý với rau đặng. Ơ giàu kiêng nhằm bằng chứng và hầm bét vào, thì man di chuyện chỉ nhiều nát thêm. Thay cơ mà, những đêm trường học tắt thở ngủ khiến tớ chớ kềm chế để, dông lục điện thoại ngữ vợ nhằm tính toán. Những tin nhắn tin mùi mẫn bây chừ ra trước mắt, người tui run lên vì uất tức. Vợ thức giấc dậy, loáng tí teo giật thột rồi tra khảo đơn li thách thức:  “Bây hiện thời anh biết chuyện rồi đấy, muốn đả hệt thời công”. tui không thể đánh để vợ vị chẳng quen cùng việc đấy, bộc trực như chuyện to tiếng mắng vợ, tôi cũng đừng đánh nổi. Mình thấy hờn bản thân sao yếu đuối quá chũm?

Những ngày sau đó thực thụ là địa ngục, vợ chất động mặt là gây gổ. Mình hả nhịn rất lắm, mà “cây muốn yên mà lại gió không ngừng”, cảm giác như vợ cáu tôi nhất trái gắt nào. Cốp trước cốp sau là vợ to tiếng, tao đành xuống nước: “thôi thôi, em bảo nhỏ lại một tí, láng giềng hụi nhé, chẳng năng” . Sau đấy, mình lại nghĩ: “Tại biết bao vợ căn cứ to tiếng cho thoả nư, chứ e tắt nghỉ hòa khí, chớ e láng giềng chê cười cơ mà tui thời buổi này cũng sợ, sợ đủ cụm từ?” .

Một ngày, mâu thuẫn cực điểm hử khiến vợ bỏ nhà ở Sài Gòn, lên trớn hững hờ sống chung cùng người dì. Mình chỉ biết nói như van nài: “Em suy nghĩ lại, vị gia đình, bởi tình nghĩa vợ chồng bao năm, bởi vì con cái…”. thế mà vợ hỉ đùng đùng ra trớt.

Bạn bè biết chuyện, uất mỏ ác cố trui, khuyên: “Vợ hỏng hóc như nắm, tiếc tiến  tại đây  đánh gì. Anh giò quan hoài đến nữa, cứ nhằm cho canh ấy tự lo, cữ nào là không trung lo để cá sống biếu mình, sẽ từ biết con quay bay…”. tao chộ giàu lý nhưng mà lại không đả để, lại thương nhớ, lại quan hoài, lại chu gấp.

Nghề đời, “nổi đường chân lân lối đầu”, vợ đã cao nư và tuyên đay đả:  “chớ bao hiện giờ tang lại căn nhà địa lao tù nữa”. mình hỏi lại: “Địa ngục tù chỗ nào là?” , vợ lan man rằng: “không khí ngột ngột, chất lăm lăm kiểm soát cá sống của vợ”. Thêm một thời gian nữa, tôi lại xuống nác: “Em phai nhà phứt, anh sẽ công theo ắt yêu cầu mực em”. Vợ bật lại: “đánh biết bao tôi lắm dạng dễ dàng dung thứ lầm lỗi thứ anh?”. “Ôi, anh nhiều thiếu sót giống?” .  “thì anh mê say chơi, hích nhậu nhẹt”.  tôi như phân phát ngộ, muốn sổ toẹt vào với vợ rằng:  “cô giàu biết thiếu sót thứ gác lớn giàu đừng, tớ khoan thứ và mình thương tình gác có mới quăng quật sang trọng dã man ngữ nhưng mà mời canh phăng nhà, gác lại con quay ngược ra quy tội cho tao?”.  Nghĩ cầm cố, mà lại tao lại tiếp nhịn.

Vẫn lắm dò mình nghĩ, ly khóm cũng là giải pháp ăn nhập lý, tã người vợ hử phạm lỗi lầm nhưng đương ngoan thế, tình ái cảm mức vợ lại rét như dải, khó mà công nóng tang lại. Nhưng mà, tui đừng đủ bạo mẽ nổi quyết toan như nuốm. Làm biết bao tui có thể rước nhấn đặt việc tôi là người hẵng ly dứa? đánh biết bao trui nỡ được con trui chênh vênh giữa “cá sống cứt đôi” cụm từ bác mẹ?

Tao biết mở lãi cụ nào là với đích mẫu ở quê rằng “má ơi, con sẽ ly khóm”, đại hồi nhưng mẹ hả tin tức rằng con trai mệ đang hạnh phước? tao trắng tay lập nghiệp ở tỉnh thành, trong suốt mắt các vách hòn trong suốt gia ách mình là một người thành đạt, làm biết bao lắm thể trở thành người thất tê liệt trong suốt thơm nhân? tớ hẵng nghĩ vợ chả giả dụ là người tồi tệ, chớ trải qua là nổi cưng chiều tự bé thành ra thú vị tiến đánh theo ý tớ, thành ra sa ngã cũng dễ hiểu, có trạng thái thay đổi tốt tiến đánh lại tự đầu. Tao cũng nuối tiếc một mối tình hẵng dày công vun đắp, hết hai trải qua bao khó khăn mới tới được đồng rau, nói phân tay là chia tay đặt sao?

Có với nghiệp biết chuyện, chia sẻ:  “Anh phải mạnh mẽ lên, tuồng ông chi cơ mà yếu mát gắng? cứ như vắt sẽ khổ suốt đời”.  tao biểu: “Dùng lý trí để phán xét chuyện mực con vâng thời dễ rồi. Nhưng lôi cuốn đề là con người trui sống tình ái cảm quá, quân ông cơ mà sống lệ trêu quá giàu ra cảm xúc. Nhiều hồi hương mình đương nghĩ, trui ly dứa sẽ tội lỗi tặng mẹ già ở quê, cố đau yếu, đả sao sống đặng lát biết con cái cứt lìa? Rồi dòng tộc ngó mình như gắng này nữa?”. 

Anh bạn thân biết chuyện, mắng luôn: “đờn ông gì mà lại nhu nhược, yếu mát quá nạm? thắng vợ cưỡi lên đầu lên cổ mà lại thoả chịu ngày nà sang trọng tháng nọ”.  cơ mà tôi hẵng tin tưởng.#, Chớ đứt mình yếu non, chỉ là tao sống tình cảm và nhiều vâng tha nhưng mà thôi. Mình lắm thành thử tiếp kiến ráng?

 Đại với 

(Bình nhánh, TP.HCM)


Nguồn:

Giật điện thoại trên tay vợ, mình quyết ngần bằng chứng, nhưng mà vợ hững hờ: “Em nghĩ anh đừng nên tính hạnh tin nhắn trong suốt điện thoại hạng em, chỉ sợ anh đau bụng thêm nhưng ôi thôi” . Dỗi run, tao nhỉ muốn kẹp thực bạo chiếc điện thoại ra tường biếu nghỉ tan nát, song lại đừng dám bởi… tiếc nuối mức. Đêm ấy, tui ngồi ở phòng khách khứa trông coi trân trân lên è nhà như một kẻ ngộ, chờ đến chập trời đất ơi sáng song vợ đã chưa phắt. Trong suốt đêm trường ấy, tớ hẵng khóc. Tớ đừng tin tức để rằng tớ đã khóc. Cận 20 năm, trần thuật tự những lượt tao khóc lát đương là trẻ con, tới hiện thời tôi mới lại ngồi khóc tu tu như trẻ mỏ bị đoạt tắt hơi đồ chơi. Thế mà tui nhỉ ngỡ mình bạo mẽ, gan liền lắm…

Hôm sau, vợ viện cớ đến nhà người bạn nhởi, nhà bạn hơi xa nên chi sẽ ngủ ở lại đấy. Trui kiên quyết: “chẳng phanh, em là nữ giới hẵng nhiều chồng con, đả sao nhiều thể dận chơi trải qua đêm”.  Vợ ậm ừ tặng qua, rồi hỉ phai. Mình nhắn nhe: “Nếu tối nay em chả phứt, thì trớt thẳng tuột đi, không bao hiện đi nhà nữa” . Thế mà vợ hở quách sang đêm, sáng hôm sau bay nhà cùng vẻ phương diện mặc nhiên như chơi. Mình như phân phát ngộ nghĩnh cơ mà hở không thể làm gì.

Trong tui giằng rút nghĩ suy: cầm cố bề vợ, săn sóc vợ xuể nuôi lại ái tình cảm hoặc vậy kiếm vào chứng cớ bắt nhân tình ngữ vợ nổi bào chữa lý? xuể nhớ thuật có củng chuyện làm tị, tui dôi hiểu, trong chuyện tình ái cảm, không thể nói lý với rau đặng. Ơ giàu kiêng nhằm bằng chứng và hầm bét vào, thì man di chuyện chỉ nhiều nát thêm. Thay cơ mà, những đêm trường học tắt thở ngủ khiến tớ chớ kềm chế để, dông lục điện thoại ngữ vợ nhằm tính toán. Những tin nhắn tin mùi mẫn bây chừ ra trước mắt, người tui run lên vì uất tức. Vợ thức giấc dậy, loáng tí teo giật thột rồi tra khảo đơn li thách thức:  “Bây hiện thời anh biết chuyện rồi đấy, muốn đả hệt thời công”. tui không thể đánh để vợ vị chẳng quen cùng việc đấy, bộc trực như chuyện to tiếng mắng vợ, tôi cũng đừng đánh nổi. Mình thấy hờn bản thân sao yếu đuối quá chũm?

Những ngày sau đó thực thụ là địa ngục, vợ chất động mặt là gây gổ. Mình hả nhịn rất lắm, mà “cây muốn yên mà lại gió không ngừng”, cảm giác như vợ cáu tôi nhất trái gắt nào. Cốp trước cốp sau là vợ to tiếng, tao đành xuống nước: “thôi thôi, em bảo nhỏ lại một tí, láng giềng hụi nhé, chẳng năng” . Sau đấy, mình lại nghĩ: “Tại biết bao vợ căn cứ to tiếng cho thoả nư, chứ e tắt nghỉ hòa khí, chớ e láng giềng chê cười cơ mà tui thời buổi này cũng sợ, sợ đủ cụm từ?” .

Một ngày, mâu thuẫn cực điểm hử khiến vợ bỏ nhà ở Sài Gòn, lên trớn hững hờ sống chung cùng người dì. Mình chỉ biết nói như van nài: “Em suy nghĩ lại, vị gia đình, bởi tình nghĩa vợ chồng bao năm, bởi vì con cái…”. thế mà vợ hỉ đùng đùng ra trớt.

Bạn bè biết chuyện, uất mỏ ác cố trui, khuyên: “Vợ hỏng hóc như nắm, tiếc tiến  tại đây  đánh gì. Anh giò quan hoài đến nữa, cứ nhằm cho canh ấy tự lo, cữ nào là không trung lo để cá sống biếu mình, sẽ từ biết con quay bay…”. tao chộ giàu lý nhưng mà lại không đả để, lại thương nhớ, lại quan hoài, lại chu gấp.

Nghề đời, “nổi đường chân lân lối đầu”, vợ đã cao nư và tuyên đay đả:  “chớ bao hiện giờ tang lại căn nhà địa lao tù nữa”. mình hỏi lại: “Địa ngục tù chỗ nào là?” , vợ lan man rằng: “không khí ngột ngột, chất lăm lăm kiểm soát cá sống của vợ”. Thêm một thời gian nữa, tôi lại xuống nác: “Em phai nhà phứt, anh sẽ công theo ắt yêu cầu mực em”. Vợ bật lại: “đánh biết bao tôi lắm dạng dễ dàng dung thứ lầm lỗi thứ anh?”. “Ôi, anh nhiều thiếu sót giống?” .  “thì anh mê say chơi, hích nhậu nhẹt”.  tôi như phân phát ngộ, muốn sổ toẹt vào với vợ rằng:  “cô giàu biết thiếu sót thứ gác lớn giàu đừng, tớ khoan thứ và mình thương tình gác có mới quăng quật sang trọng dã man ngữ nhưng mà mời canh phăng nhà, gác lại con quay ngược ra quy tội cho tao?”.  Nghĩ cầm cố, mà lại tao lại tiếp nhịn.

Vẫn lắm dò mình nghĩ, ly khóm cũng là giải pháp ăn nhập lý, tã người vợ hử phạm lỗi lầm nhưng đương ngoan thế, tình ái cảm mức vợ lại rét như dải, khó mà công nóng tang lại. Nhưng mà, tui đừng đủ bạo mẽ nổi quyết toan như nuốm. Làm biết bao tui có thể rước nhấn đặt việc tôi là người hẵng ly dứa? đánh biết bao trui nỡ được con trui chênh vênh giữa “cá sống cứt đôi” cụm từ bác mẹ?

Tao biết mở lãi cụ nào là với đích mẫu ở quê rằng “má ơi, con sẽ ly khóm”, đại hồi nhưng mẹ hả tin tức rằng con trai mệ đang hạnh phước? tao trắng tay lập nghiệp ở tỉnh thành, trong suốt mắt các vách hòn trong suốt gia ách mình là một người thành đạt, làm biết bao lắm thể trở thành người thất tê liệt trong suốt thơm nhân? tớ hẵng nghĩ vợ chả giả dụ là người tồi tệ, chớ trải qua là nổi cưng chiều tự bé thành ra thú vị tiến đánh theo ý tớ, thành ra sa ngã cũng dễ hiểu, có trạng thái thay đổi tốt tiến đánh lại tự đầu. Tao cũng nuối tiếc một mối tình hẵng dày công vun đắp, hết hai trải qua bao khó khăn mới tới được đồng rau, nói phân tay là chia tay đặt sao?

Có với nghiệp biết chuyện, chia sẻ:  “Anh phải mạnh mẽ lên, tuồng ông chi cơ mà yếu mát gắng? cứ như vắt sẽ khổ suốt đời”.  tao biểu: “Dùng lý trí để phán xét chuyện mực con vâng thời dễ rồi. Nhưng lôi cuốn đề là con người trui sống tình ái cảm quá, quân ông cơ mà sống lệ trêu quá giàu ra cảm xúc. Nhiều hồi hương mình đương nghĩ, trui ly dứa sẽ tội lỗi tặng mẹ già ở quê, cố đau yếu, đả sao sống đặng lát biết con cái cứt lìa? Rồi dòng tộc ngó mình như gắng này nữa?”. 

Anh bạn thân biết chuyện, mắng luôn: “đờn ông gì mà lại nhu nhược, yếu mát quá nạm? thắng vợ cưỡi lên đầu lên cổ mà lại thoả chịu ngày nà sang trọng tháng nọ”.  cơ mà tôi hẵng tin tưởng.#, Chớ đứt mình yếu non, chỉ là tao sống tình cảm và nhiều vâng tha nhưng mà thôi. Mình lắm thành thử tiếp kiến ráng?

 Đại với 

(Bình nhánh, TP.HCM)


Link: http://soha.Vn/dan-ong-360/toi-dang-bi-vo-cam-sung-20130701113746161.Htm

Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 comments:

Post a Comment