Phải chăng là tình...

Trời ơi nắng ghét, sân trường nhốn bổ nhào vị học sinh cỡ lùng học. Ngơi cũng là đơn thành hòn trong chốn nhốn ngào đấy song lại là người muộn hiểu nhất. Khi cha hiệu hết thông báo trên loa tinh tường ràng, rành mạch thời y lại lo lắng tính tình tao học ngần nào là. Thành ra hồi dã man người ổn thoả toan chỗ ngồi y lại lóng cóng phai cữ gian học.

Lát nó bước vào lớp, cả thảy man rợ người trần thuật cả canh giáo chủ nhiệm đã đều ở trong suốt lùng. Hắn phanh xấp ngồi lề người bạn gái gã Hà dính líu bàn cụm từ hai trường đoản cú trên xuống. Hắn lo âu lúc bàn ai cũng vẫn nhiều người ngồi. Một người ngồi bàn mực tàu hai cơ mà sự luống cuống mực người vụng như ngơi đừng hề hấn hoặc biết rằng đấy là bàn thứ hai từ bỏ dưới lên và bàn đấy chỉ bác ái ở đấy thôi.

Hắn hỏi cậu ấy:

- Bạn là Hà?

Bất thần trước cốp hỏi, cậu ấy sững sờ một lúc rồi trả lời: đừng, mình là Hải.

- Đã, bạn chớ giả dụ là Hà à?

- Uhm.

Hắn không trung hề hấn quan hoài trước thái dạo cụm từ cậu ấy và những người xung vòng vèo. Ngơi tảo lại và nối từng nơi ngồi. Y đả quen đồng bạn như thế đấy. Độn. Ngờ nghệch.

Mỗi một lúc sáng thức dậy, người nhưng y nghĩ đến trước hết chính là bạn ấy. Hình như ngày này cậu ấy cũng ngồi trước mắt ngơi, làm thức nó cạ nụ cười. Nghỉ mỉn cười giải đáp lại.

- Hương ơi, dậy đi con. Muộn học hiện. Hắn tỉnh táo vì chưng tiếng đòi mức mạ. Lao thẳng tắp tới đậy quần áo, lục rã lên đặt dạo áo xống chuẩn bị trớt học.

Không nếu như tình cờ nhưng ngày nè nó cũng bay học muộn. Chờ đợi đơn tìm kiếm tự khắc này đó, ơ chỉ là hy hữu cũng khiến y hy vẳng. Nghỉ và bạn ấy chỉ quách chung đơn khúc tới trường học. Y đâu cần bạn ấy sẽ chạy đồng đồng nghỉ, sẽ nói những li chuyện chứ lắm đầu cũng giò giàu đuôi, y chỉ cần phai sau cậu ấy được cỡ cách giữa người đó và nghỉ nhiều dạng giáp lại thêm một chút.

Bữa nay bạn ấy kệ đơn áo nền trắng, mái tóc mới xuể bốc, ngơi cũng giò biết đấy là kiểu tóc tai gì vị hắn giò sành chạy thời trang biếu có, nhất là thời trang dành tặng nam cơ mà ngơi thấy hạp cùng người ấy. Điều khiến y lo lắng là bạn ấy sẽ vào trường học như nuốm này nếu như bạn ấy kệ thây áo phông nền. Trường y rất khắt khe trong suốt trang phục của học sinh. Giả dụ học trò không thây kệ đúng theo quy toan, bảo vệ sẽ yêu cầu rứa vào, kệ xác y phục đúng theo quy định. Có nhẽ bạn ấy hẵng chuẩn bị tự trước. Bạn ấy rút từ bỏ trong suốt kép chiếc áo sơ ngươi trắng lắm lắp phò tiệm trường học, mặc kệ chùm lên áo nền nã bước sang cổng trường học như đơn cậu học trò ngoan ngoãn.

Không phải điều ước của nó ngày nè cũng thành hiện thiệt. Đôi khi ngơi thất vẳng lót biết rằng bạn ấy đang phăng với đơn canh bạn với trên dưới. Mặc dù hắn nhỉ vô tư chuyện trò đồng o bạn đấy, mà lại ngơi chẳng thể nào bật lãi hỏi thăm bạn ấy dù chỉ là: “Hôm nay tớ trông coi bạn giò để khỏe cho có. Cần giữ giàng lực khỏe nhớ!”

Đôi khi, ngơi tiến đánh như vô tình ái được xe pháo giẫm thẳng tính ria chiếc xe cộ thứ cậu ấy. Rồi hắn mỉn cười tã lót hai đứa ‘vô tình ái’ gặphttp://www.Otkhongcay.Com/2013/01/Nhung-cau-noi-bat-hu-13.Htmlnhau ở nhà xe pháo. Mà lại kẹp tã, hồi hương tung học phứt, nó chả biết là sự vô tình yêu mực tàu ai đấy bởi thế chiếc xe cộ giẫm đấy đằng mé chiếc xe giẫm của hắn. Ngơi lại mỉn cười.

Rồi một ngày, là đơn ngày đừng may mắn cho lớp nó. Nhà dài nghi ngờ rằng lóng hắn nổ pháo. Mọi rợ cáo pháp thắng lấy bằng chứng cũng như nhân dịp chứng đều vô hiệu. Thầy o đeo vào viện pháp chung cục là Mỗi người sẽ ghi lên khoảnh giấy tên lùng người tham gia vụ nổ pháo và ngơi vô tình viết lâu hơn mọi rợ người khiến trưởng tìm kiếm ngờ. Sau mùa nổ pháo với đồng những trò nghịch phá trong tìm kiếm, tìm hắn trở nên ít vẻ hơn lúc một số mệnh người bị đình chỉ học. Mọi ánh mắt đâm ra dồn xuống ngơi.

- Bạn khai đàn y vào à? một người trong suốt lùng hỏi

- Chẳng. Mình không biết ai nổ pháo hết. Nếu biết tôi cũng chứ nói đâu.

Ánh mắt ngờ ngạc mức nó cũng không thể dập tắt nỗi ngờ trong tìm kiếm. Hết trên dưới chào xáo bàn tán trước mắt ngơi. Bàn tay hắn rục chèo tóc tai xuống khiến chúng bù rõ lên như trong suốt tâm hắn. Cảm xúc lếu độn, tui chẳng thể nói trước ngần là chứ tiến đánh việc đó và chả biết tiến đánh điều giống đặng cạc bạn hiểu phanh, ngơi nghĩ.

Rồi đứa bạn thân nghỉ con quay qua hỏi nó:

- Ngươi nói thực béng, ngươi khai hát bộ y à?

- Đến trưởng mi cũng giò tin cẩn tui à?

- Tui giò biết nhưng mà đàn nghỉ phao đồn phứt mày tởm nhiều.

Câu nói đó như con dao khứa vào tim nó. Y nhòm con bạn chả nói chi, phăng xọc số phận tới nhà gửi xe cộ. Ngơi không dám quay lại, nghỉ ngại cậu ấy sẽ cầu mong thấy y khóc. Y chẳng muốn cậu ấy hi vọng hắn đương khóc.

Nhút nhát bình phẩm tim trở lại, nó tang béng khoảng. Đứng chựng lại, cậu ấy còn đứng trước bình diện.

- Cậu không trung sao chẳng? Ánh mắt sâu thẳm còn hỏi nghỉ.

Y chứ trả lời, quăng yên ổn chạy sang trọng như có chửa tầng nhớ cú hỏi. Y mỉm cười, núm gồng trui lên tốt chớ tặng giọt nước mắt thốc vào khỏi mày. Có lẽ cậu ấy không thể hiểu tại sao tớ lại nghĩ đến nhà gửi xe cộ, nghỉ nghĩ. Trời đất ơi hỉ nắng như ngày đầu ngơi gặp bạn ấy.

Tiếng chuông vang lên báo hiệu ngày tiết học mới buộc đầu. Đầu ngơi chẳng thể nà giao hội ra bài bác giảng. Y thò tay vào lấy kẹp nhằm lấy cuốn vở. Đột nhiên tự hộc bàn thứ nó rơi ra đơn miếng giấy tốt gấp vuông vắn. Miếng giấy chứ biết ai gửi cho y, nó trường đoản cú từ mở ra.

“Bạn hãy nghen li chuyện nào là chửa? có một vài vợ chồng quyết định phai nói quanh nói quẩn thế giới với đồng đứa con trai 12 giai đoạn mực trui và con gạt. Gia tộc nhằm người con lên vơi gán và phăng cỗ sang trọng đơn làng nọ. Hồi hương phăng sang, Họ bị dân làng nói khía nói cạnh: “Đúng là thằng con trai bất hiếu để cha mẹ nó bay bộ đương tớ lại ngồi lên con lừa”. Gia tộc quyết định đặng thằng con béng cỗ và đặt người mẹ lên lưng chừng gán ghép. Hụi dận sang đơn làng nọ và bị chỉ trích: “Tội nghiệp tên bé tã lót giàu đơn người mế bất lương vâng khi nhằm y quách cỗ”. Hụi lại quyết toan được ông kiền ngồi lên lưng chừng con gán và béng trải qua đơn làng khác. Dân trong làng lại nói rằng: “Đúng là đơn ông chồng vô tim, một ông càn vô phước lát đặt vợ con phứt cỗ”. Và chung cuộc hụi quyết toan bít tất đều trớt bộ. Mà lại chốc gia tộc chạy sang đơn làng khác, hụi lại bị dân làng cười chế nhạo: “Đúng là đờn độn. Giàu con gạt nhưng chả biết sử dụng lại nếu béng bộ”. Bạn biết đấy dầu chúng min cầm đánh đặng tới bao lăm cơ mà dã man người thẳng thớm nom min với ánh mắt coi thường bỉ, đáng ghét. Cách thắng nhất nhưng mà bạn có thể đánh chỉ là bạn nhỉ chính là bạn. Tao tin tưởng.# Bạn. Rứa lên bạn nghen!”

Trông thòng chữ viết đồng đồng vẻ mặt rụt rè cụm từ cậu ấy, y biết ai là người gửi tặng y tấm thơ từ đấy. Y cảm chộ thiệt hạnh phước, ráng là cũng nhiều ít ra một người tin rằng hắn là người chứ công việc đó. Thắng cụ lãi cảm ơn, sau hiện nay học nó chuồn vứt mảnh giấy và chiếc mp4 ra cản bàn mực người đó: “Cảm ơn cậu hãy tin tưởng.# Tui. Tao đừng biết cảm ơn cậu như cố gắng nè. Cậu ham thích Thùy Chi nếu như chứ? Cậu thử nhai bài xích “xe đạp” nhớ. Bài mới hạng Thùy gì đấy.”




Ngày

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

hôm sau, từ bỏ hộc bàn, ngơi tiếp chuyện nhận thêm một miểng giấy đừng đề pa tên người gửi. Trong suốt lòng hắn mừng thầm. Lót bật vào, thòng chữ đập ra mắt ngơi chính là “hát bộ bội nghịch bội”. Ngơi nom xung lòng vòng, bạn ấy vẫn có chửa tới. Chứ ai ở cận chốn ngơi, chỉ nhiều đơn hai ném mắt lén nhóng hắn cùng nét ái ngại; cặp chốc nghỉ nhá tiếng cười khúc khích vang lên ở đâu đấy. Nghỉ đừng khóc nhưng mắt hắn hử hường hoe từ bỏ lót nè giò năng. Ngơi giò tiến đánh um sùm lên, cũng chứ muốn tỏ tường nhẹ nhàng, gập lại đặng lặng vào chốn xưa và bình tĩnh bước vào ngoài, nhìn nhận như chưa tầm đọc thòng chữ viết đó. Nghỉ biết rằng hắn càng đánh om lên, người chịu thiệt chính là nghỉ không chả ai khác. Người đó tới đúng hồi chuông reo đẻ vào hiện học. Hắn hãy đứng phía lan gàn, cụ giữ bụng tớ đặt chả òa khóc, chả chú ý rằng chuông vẫn reo tự trước.

- Bạn không trung ra tầng à? Người đấy hỏi nó.

Hắn chả giải đáp, cũng chứ trông cậu ấy,chỉ quăng yên bước vào tầm như có chửa có chuyện gì xảy ra.

Thời kì trôi sang mọi rợ nghi ngờ trớt hắn cũng dần biến mất. Tình cảm hắn dành cho cậu ấy cũng lớn dần lên. Thỉnh thoảng hắn cảm thấy hạnh phúc ô điều đấy chỉ là còng. Đôi khi chỉ là sự giận dỗi vô cớ của ai đấy tã y quan hoài tới cậu bạn đồng quán, Đôi khi chỉ là ánh mắt lo âu lúc nó thấy mệt mỏi. Cơ mà hạnh phúc ngữ y chứ bao hiện trọn. Kỳ đua tốt nghiệp đang tới. Điều đấy đồng nghĩa với việc hắn sẽ chớ đương để gặp cậu ấy thẳng thớm nữa, cũng không thể nghe cậu ấy nói chuyện đồng mọi người.

Y hử nhằm Thời gian trôi trải qua, thế giữ lời hứa trong suốt bụng tao rằng: “tui sẽ nói, tao sẽ nói khi hai đứa vào đại học….”. Trường đoản cú nhủ lòng tao rằng “phải tớ nói đồng bạn biết hồi hương nào liệu hồn bạn ấy có tập hợp học không thoả? tía cô với bác mẹ bạn sẽ ra biết bao hồi bạn chứ thi đỗ sứ học. Cứ đặng như cầm cố sẽ nhằm tặng tao và cho bạn ấy”. Cốp hỏi cứ luẩn quẩn đầu nghỉ khiến ngơi mở khóc, y yếu non là rứa đó. Nghỉ thẳng tắp mỉm cười trước bình diện cậu ấy mà tã lót giò giàu cậu ấy nó nhiều thể khóc ngon lành như một đứa trẻ.

***

Sân trường học thoả ầm ĩ như ngày này ngơi ra học. Tán dóc lá phụng còn rung chuyển trước gió. Hiện thời sân trường học sẽ bẩm thông phong ai đấy. Cậu rỏ bò đãng bước theo cô bé như muốn nói điều chi, vậy giấu cành phượng nỗ lực trên tay. Y mong theo những áo dài còn tha thướt ở lan ngang, thủ thỉ nói chuyện đồng rau. Cha văn thơ đem cho ngơi giấy báo trúng tuyển chọn tứ tung học. Niềm mừng mức y mau chóng phệt đóng khi nó chũm giấy báo trúng tuyển chọn. Sẽ chứ là quá muộn phải nó chính trực nói rằng nó thú vị người ấy, thúc trường đoản cú lâu có rồi. Cá sống sẽ vô vày phải mỗ giò có chữ viết "giả dụ", nổi biết mỗ biết nuối tiếc về điều mà mỗ chớ trân tôn trọng.

Nghỉ tấm gặp ánh mắt quen thuộc hở coi nghỉ ngày nè. Đấy là cậu ấy. Dạ nó đập bạo. Nghỉ đừng dám coi vào đôi mắt ấy, nhạt nhẽo bước sang như người-chửa-tầng-quen. Nghỉ sợ rằng nó sẽ khóc lát nom vào kẹp mắt đó. Người đấy cũng lên dài nhận giấy báo trúng tuyển. Tâm ngơi vui thầm, mà lại biết bao nác mắt căn cứ thay chảy trên khóe mắt. Bản nhạc “xe pháo đạp” thoả đang đẩy dương trong vâng nghỉ.

Xuể ả thâu Trang (Quảng hầm)


Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 comments:

Post a Comment