Ngày trước, em là o giáo, anh là lính biên phòng chống, quen rau trong suốt một dò em tiễn đưa học trò ra nhởi đảo. Biết em quen anh, bố mạ em chớ hài lòng. Công biết bao chẳng lo âu tặng để hồi hương em là con gái cưng độc nhất trong gia ách lắm bốn anh em trai, công vợ bộ đội biên phòng đơn năm chỉ có mười mấy ngày phép, vò võ một mình nuôi con là điều tất yếu. Dải qua mọi trở lực, em dận đả dâu tằm nhà anh năm hai mươi bốn tuổi. Cưới xong xuôi, ở phía nhau đúng đơn kỳ y phép thuật anh trở béng đơn bởi vì. Đơn, hai chủ nhật dận tiến đánh tác phai tỉnh thành mới có dịp tạt sang nhà, anh như người khách đến thăm gia ách người quen.
Hai ớt chuông có cay không năm sau, đứa con nam đầu bụng ra thế hệ cũng là nhút nhát mế bệnh nặng, giả dụ nằm một chỗ. Em loay hoay vừa việc trường lỡ việc nhà. Được đơn thời kì ngắn, đừng ai coi sóc bà, em giả dụ hắn dạy, bật dãy buôn bán nhỏ nhặt trước nhà. Cược sống khó khăn hơn lúc con gái ra thế hệ. Đơn nách hai con, em vừa buôn nửa, lỡ trồng tỉa nhau, vừa siêng me ốm. Em thắt đầu đơn ngày từ bỏ bốn bây chừ sáng, ra vườn tưới rau, ớt chuông có cay không hốt rau, sắp ra giỏ tặng người mỗ đến lấy. Sáu hiện thời, em con quay vào nhà quét dọn, lau rửa biếu bà rồi tặng danh thiếp con bát sáng. Đoạn đâu đó, hồi danh thiếp con đến dài, em bật cửa dính dáng. Ngày ớt chuông có cay không con nam thừa nhận giấy báo vào phứa học, bà nhắm mắt xuôi tay. Mười tám năm nhỉ quen cùng nhịp độ đánh việc như vắt, hiện giờ giò còn bà, em lại chộ hẫng. Những lượt điện thoại vào đảo biếu anh em đều nói: “Bà đi rồi, con trai béng học xa, nhà bẩm quá. Có đêm chẳng ngủ tốt, em giàu cảm giác như nhỉ giàu tiếng bà đòi khẽ: bu thằng lòng ơi, biếu bà miểng nác”. Anh nhớ nhưng mà nghẹn bổ nhào yêu em.
|
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
0 comments:
Post a Comment